Theo chị Ngọc Bích chia sẻ trong một khảo sát mới đây: “Trải qua nhiều biến cố trong đại dịch, vợ chồng tôi nhận ra rằng không có gì quan trọng hơn gia đình và sức khỏe. Chúng tôi mong muốn sống gần với ông bà và con cái để tiện chăm sóc lẫn nhau và báo hiếu cho ông bà, nhưng vẫn giữ được không gian riêng để mọi thành viên trong gia đình đều cảm thấy thoải mái.”
Lời chia sẻ tưởng như bình dị, nhưng lại phản ánh rất rõ một xu hướng sống sau đại dịch:
👉 Trân trọng gia đình hơn
👉 Ưu tiên sự kết nối giữa các thế hệ
👉Chọn không gian sống không chỉ đẹp – mà còn kết nối

Sau đại dịch, khao khát về một nơi chốn bình yên, an toàn để cả gia đình quây quần trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lúc này, ngôi nhà không chỉ là nơi che mưa che nắng, mà là tổ ấm để kết nối, để sẻ chia và để yêu thương.
Trong xã hội hiện đại, nhiều gia đình đã lựa chọn sống trong chung cư vì tính tiện lợi, an toàn, gần trung tâm. Nhưng:
📍 Làm sao để gia đình đa thế hệ có thể sống gần nhau mà không “va chạm” vì khác biệt thế hệ?
📍 Làm sao để con trẻ lớn lên trong yêu thương của ông bà, mà cha mẹ vẫn có không gian riêng để nghỉ ngơi, làm việc và tận hưởng?
📍 Làm sao để người lớn tuổi được nghỉ ngơi giữa thiên nhiên, yên tĩnh, trong lành – mà vẫn gắn bó cùng con cháu mỗi ngày?

Có thể nói đây là bài toán nan giải cho thị trường bất động sản hiện nay.
Nhiều dự án chung cư cao tầng vẫn dừng lại ở việc cung cấp tiện ích cơ bản, diện tích tiêu chuẩn, nhưng lại thiếu đi chiều sâu về thiết kế để phục vụ nhu cầu kết nối cảm xúc trong từng gia đình.
Nhưng chính điều này cũng mở ra một cơ hội – một “khoảng trống giá trị” mà những nhà phát triển dự án nhạy bén có thể nắm bắt.
Và có lẽ, đã đến lúc cần một dự án thật sự tiên phong, để trả lời bài toán này bằng giải pháp cụ thể – và định hình lại chuẩn sống cho tương lai.